Hình ảnh đẹp nhất là hình ảnh thông qua đôi mắt

Một tấm ảnh đẹp có khả năng lưu giữ những kỷ niệm giữa dòng chảy của thời gian. Nhưng mình tin, những điều ấn tượng mang tính thời điểm như: một nụ cười, một ánh hồng của hoàng hôn, hay tia nắng sớm của bình minh, đẹp nhất là được nhìn trực tiếp qua đôi mắt mỗi người.

“Hình ảnh đẹp nhất là hình ảnh thông qua đôi mắt của một người”

Là một câu nói mình từng được nghe, vào một chiều lúc mình đang ngắm hoàng hôn ở Chư Yang Lắk, tỉnh Đắk Lắk. Chiều hôm đó, bầu trời đỏ hồng, mặt trời e ấp sau những hàng cây tầng tầng lớp lớp. Chúng không rực rỡ, tỏa sáng cả vùng trời, mà cứ dịu dàng. Chúng hòa cái màu ngọt ngào của chính mình vào màu xanh của đất trời, tạo nên bức tranh yên bình. Mình nhớ rằng đã dùng máy ảnh, điện thoại chụp đủ loại góc. Nhưng thật tình chẳng ra được cái màu mình muốn như trước mắt mình. Đúng rồi, hình ảnh đẹp nhất chính là qua đôi mắt.

hoàng hôn - hình ảnh đẹp qua đôi mắt

Một tấm ảnh đẹp thì…chưa đủ!

Sau này, đi đến đâu, mình cũng muốn dành một khoảng thời gian ngắn vài giây. Đầu tiên là để hít thở, ngửi, nhìn, và chạm trước khi đưa máy lên bắt một khoảnh khắc nào đó. Bởi vì:

Một tấm ảnh không diễn tả được hết hương thơm của rừng, của mùa hoa bạt ngàn hay của mùa mưa đầu tháng 6. Cái mùi mà ở Sài Gòn chỉ có ra công viên mới cảm nhận được chút chút.

Một tấm ảnh không diễn tả được sức sống đâm chồi mãnh liệt của một loài cây. Rõ ràng là đang vươn mình đón nắng, giữa sự thay đổi thất thường của tự nhiên. Phải tận mắt thấy, mới biết, thân cây đã mục, xù xì và gai góc. Giữa bao người khách lữ hành đến và đi, chúng vẫn sinh tồn qua bao năm tháng.

Một tấm ảnh không diễn tả được cái “té” của một người bạn đồng hành, hơi đau nhưng đoạn đó rất tức cười. Nhất là vào mùa mưa, đường rừng là loại đường trơn trượt hơn bao giờ hết. Đang trò chuyện rôm rả, thì lại có một người ngã sõng soài, vậy thôi mà cũng đủ cười hết hành trình hôm đó.

mùi thơm của rừng

Còn nữa, nụ cười của ai bật lên khi có người vừa kết thúc một câu chuyện hài.
Còn nữa, cái giúp đỡ người này dìu người kia qua vài mỏm đá cheo leo và có âm thanh “cảm ơn em”.
Còn nữa, còn nhiều nữa, một tấm ảnh không diễn tả được. Mình phải đi, phải ngửi, phải cảm nhận và rung cảm thì chuyến đi đó mới thật trọn vẹn.

5/5

Leave a Reply