Đôi khi một mình lại hay
Độc hành đến những miền đất lạ, có nhiều bữa Rùa không ăn tại bàn. Mà lang thang khắp nơi với cái bụng đói meo trước khi dừng chân trước một quán ăn, xe đẩy hoặc gánh hàng nào đó do thấy đông khách, hoặc nhớ ra bạn mình từng chỉ chỗ này. Đôi khi vì biết bán nốt phần ăn cho mình là người ta về nghỉ.
Mua xong mình mang ra bờ hồ, bãi cỏ hoặc công viên ngồi ăn. Không cần ngại khói bụi hay ồn ào còi xe như ở những đô thị lớn.
“…bán nốt phần ăn cho mình là người ta về nghỉ”
Mấy lúc đó dễ chịu lạ thường. Mình vẫn ưng những bữa ăn thân tình ít người (hay một người) hơn mấy dịp tiệc tùng đông đúc. Món ăn đơn giản mà được từ tốn thưởng thức và cảm nhận, thì ngon lành lắm thay.
Trong bộ phim mà mình khá thích gần đây có câu này:
Người ta nói ăn cùng người khác sẽ ngon hơn. Nhưng có những người mà khi ăn chung, bạn không thấy ngon miệng lắm. Và có thể đồ ăn vẫn ngon dù bạn thưởng thức nó một mình. (Call Me Chihiro)
Nghĩ rộng ra, chuyện “có người ăn chung” hay “có ai đó bên cạnh” không hẳn là điều mà ai cũng cần, hoặc lúc nào cũng cần. Những người không thật sự đồng điệu sẽ khó lòng hạnh phúc bên nhau.
Khi xung quanh chưa có ai phù hợp, một mình lại là cách tận hưởng cuộc sống tốt nhất.
“Người lớn hay cô đơn lắm ạ?”
Mùa hè năm 28 tuổi, mình vẫn giữ thói quen tìm công viên ngồi ăn trong một chuyến đi. Lúc đó vừa mua xong gói xôi mặn trông khá lạ lẫm, âu cũng là trải nghiệm.
Xôi và bánh mì tiện mang đi nên ở đâu cũng thấy, nhất là vào các buổi sáng trong tuần. Nhưng phần nhân sẽ được biến tấu sao cho phù hợp với khẩu vị từng vùng. Dù thích hay không thì việc khám phá những hương vị mới cũng khiến hành trình trở nên trọn vẹn hơn.
Trong lúc mình thử phân tích xem sao xôi mặn có thể… ngọt đến vậy, hai đứa bé tiến lại gần với bịch bánh trên tay. Mới đầu nhanh, sau chậm dần. Nhận ra quanh đây chỉ có một băng ghế, mình xích qua một đầu xem sao. Như chỉ chờ có thế, hai cái dáng nhỏ xíu chạy ùa tới ngồi xuống đầu bên kia.
“…đôi khi làm quen cũng dễ quá ha”
Khoảng không chính giữa chẳng đủ ngăn mình nghe ríu rít đủ thứ chuyện trời ơi trong đời “trai trẻ”. Nhiều lúc phải bật cười vu vơ vì mấy suy tư ngộ nghĩnh. Cũng có khi bâng khuâng nhớ về ngày đã cũ.
Ăn xong, mình không đi liền mà chống cằm nhìn sang. Cậu em khẽ huých vai anh, cả hai bèn dòm lại. Mình ngó mấy cặp mắt tròn xoe, bất giác mỉm cười. Đầu bên kia nhe răng đáp lại liền. Đôi khi làm quen cũng dễ quá ha, nhất là khi bạn chưa tốt nghiệp tiểu học.
– Cô ơi cô tên gì?
– Cô đơn.
– Xạooo, con hiểu cô đơn là gì nha, có bài hát nữa…
Mà người lớn hay cô đơn lắm ạ?
Phì cười, không nói chuyện cô đơn với “ông cụ non” được. Mình lảng qua vụ khác, khá đáng yêu nhưng xin giữ trong lòng. Còn người lớn, chắc cũng hay cô đơn thật. Nhưng bằng cách nào đó, mình không phải tuyệt đối cô đơn. Rùa tin là vậy.
Hoặc nếu bây giờ mình thực sự lẻ loi, cũng chưa thể sẻ chia với ai thì Rùa có người bạn này…
Đây là bé Rùa
Dù nhỏ bé, bạn ấy có tấm lòng đủ to để sẵn sàng ngồi cạnh, hoặc nằm ngoan trong bàn tay mình thật lâu. Tụi mình gọi bạn là bé Rùa, vậy thôi.
Không ai biết bé Rùa từ đâu đến, học gì, làm chi, bao nhiêu tuổi. Chỉ thấy bé Rùa rất biết lắng nghe đó, dù bạn nói bằng lời hay bằng nỗi niềm.
Quan trọng nhất là bé Rùa không hay xéo xắt như các anh, các chú Rùa lớn :v
Vậy nên, từ nay tụi mình sẽ dắt bé Rùa đi leo núi cùng. Bởi đôi khi những đứa trẻ trong ta rất muốn bộc bạch. Lắm lúc người lớn cũng cần nghỉ ngơi – tạm tháo vẻ trưởng thành, gánh vác xuống. Chừng nào khỏe lại, mình mang vào đi tiếp một cách vững vàng hơn.
Nhờ đó, những điều cần mình vun vén và những người mình muốn săn sóc cũng sẽ cảm nhận được nguồn năng lượng ấm áp, êm đềm.
Yêu thương “kiệm lời”
Rồi biết đâu mình còn nhớ ra ai đó – những người chẳng mấy khi nói năng chi. Nhưng phía sau sự im lìm là vô vàn tình cảm và niềm tin.
Có thể cảm nhận điều đó từ ánh mắt sáng lên khi thấy mình vẫn khỏe mạnh vào ngày gặp lại. Từ những lời hỏi han dẫu cụt ngủn nhưng đến đều đặn. Từ bữa ăn mà mấy miếng ngon cứ nằm gần mình. Từ ly nước mát trong buổi trưa hè, từ cái phủi nhẹ bụi trên vai áo…
Lẳng lặng thương nhau từ điều bình dị nhất.
Họ có thể là bất cứ ai đã, đang, hoặc sẽ đến bên ta cùng sự trân trọng và lòng yêu thương sâu sắc. Vậy nếu lỡ họ chưa thể hoặc không còn ở bên, mình thay họ làm điều đó, cho bản thân trong lúc này nghen.