Rùa kể chuyện | VMM: 50km chỉ là một con số thôi!

Hành trình chạy trail chỉ mới bắt đầu. Nhưng mình tin rằng đây là những khoảnh khắc ý nghĩa mà dù sau này mình có là ai, trở thành người như thế nào, đây là bước đệm đánh dấu những năm tháng trưởng thành của mình. Cảm ơn Rùa Discovery ghi dấu lại những điều này, với mình.

1. Mình đã từng hoàn thành 21km ở VMM – Sapa

Nên mình đã nghĩ rằng chạy bộ, đặc biệt là chạy trail chỉ khó hơn trek một chút xíu thôi. Mình từng cho rằng việc mình leo núi ở nhiều địa hình khác nhau, cũng trải nghiệm nhiều loại khí hậu từ nước ngoài, miền Nam đến miền Bắc thì chạy trail sẽ vất vả hơn một chút. Mình từng nghĩ nắng mưa ở rừng núi mình đã đi qua, thì việc này mình sẽ cân được hết. Đúng rồi, chỉ một chút xíu chứ gì!

VMM 2022

2. Thất bại ở VTM – Mộc Châu

Cú té ngã ở giải VTM 2023 với cự ly 42km đã đánh thức mình

Mình đã đến với race với một tinh thần phấn chấn, sự tự tin nhất định, sự quyết tâm và cả sự chủ quan! Ở giải VTM, dù mới 6 giờ chiều nhưng trong rừng không còn nhìn thấy gì. Sương lúc đó mịt mù thấm vào từng mảng da thịt. Mình đã dừng lại ở km thứ 35 vì chấn thương và cuối cùng là trễ COT ở CP6 (thời gian quy định đến CP6). Mình nhớ buổi chiều đó rất lạnh, nhưng trong lòng hình như lạnh hơn. Bởi vì mình đã không hề biết rằng:

Chạy trail là một hành trình khác

Là một câu chuyện khác và là những bài học khác. Mình đã không biết những điều này vào thời điểm đó:

  • Mình không biết nếu không gain đủ số lượng bài tập, thì đôi chân sẽ bị chuột rút và chấn thương bất cứ lúc nào, dù chỉ mới 10km đầu tiên.
  • Mình không biết nếu ăn quá nhiều trái cây, đặc biệt là dưa hấu ở CP (trạm điểm danh và nghỉ ngơi ở mỗi chặng) thì cơ thể sẽ bị trào ngược dạ dày hoặc dịch vị bao tử.
  • Mình không biết việc phải giữ nước liên tục rất cần thiết. Cứ 10km thì phải uống đủ 1 lít nước. Nếu đã đi đủ 10km mà nước vẫn còn, thì cơ thể đang bị báo động mà chính chúng ta không biết.
  • Mình không biết trong race không nên sử dụng bất kì loại đồ dùng nào chưa từng sử dụng trước đây. Như việc mới mang bó calf lần đầu, như ăn gel mới, như mang vest nước mới, quần áo mới, chọn đôi giày chưa từng tập qua,…
  • Mình không biết kỹ thuật đóng một vai trò trong race. Kỹ thuật uphill (lên dốc), downhill (xuống dốc), đi với gậy nếu không đúng cách sẽ dẫn đến nguy hiểm và kiệt sức.

Dĩ nhiên, lúc ấy mình cũng không biết để đi từ 21km sang 42km, mình cần phải đánh đổi. Bởi 21km là cung đường của sự trải nghiệm, nhưng 42km sẽ là một cuộc chiến.

VTM 2023

3. Và mình trở lại

Mình chọn sự trở lại đầu tiên là giải VMM Sapa – giải chạy trail đầu tiên trong đời. VMM luôn là một ngày hội lớn trong giới chạy bộ. Bởi sự lâu đời, chuyên nghiệp, an toàn, cảnh đẹp và mang đầy tính thử thách nhất trong các giải chạy đường mòn. Nơi đây, cứ mỗi tháng 9 tới, thì các chân chạy từ elite, đến vận động viên Bắc Trung Nam, Quốc Tế sẽ tụ họp lại tham gia. Sapa mùa này sẽ rất vui, bởi vừa là mùa leo núi, và còn là mùa của VMM. Sapa mùa này có tiếng cười nói của khách du lịch, và còn là mùa của những chiến binh đầy nghị lực suốt bao năm tháng tập luyện.

Quảng Trường Sapa, không khí của cự ly 100km9 giờ tối, Quảng Trường Sapa, không khí của cự ly 100km chuẩn bị xuất phát.

Có thay đổi – Có ngoạn mục

Tin vui: Ban tổ chức đã quyết định thay đổi toàn bộ cự ly, đoạn đường mới, tăng thêm độ cao nhưng giờ ở các CP giữ nguyên, không nới ra. Với tiêu chí là VMM kỷ niệm 10 năm …
Một email được mình tóm tắt lại, trong thời điểm chỉ còn hơn 2 tháng khi race bắt đầu.

Đó là thông tin làm chao đảo biết bao runners vào tháng 6. Các vận động viên không có nhiều sự lựa chọn: một là bán bib, hai là hạ cự ly ban đầu, ba là không tham gia. Còn mình thì sao, lần trở lại này sẽ khó nhằng, liệu mình làm được không?

Và, mình không nhìn thấy sự bỏ cuộc khi có thay đổi đó:
Mình đã chứng kiến những cái form đăng ký lên núi Dinh/ núi Hàm Lợn được huy động hàng tuần.
Mình nhìn thấy những giọt mồ hôi ướt đẫm áo trên mỗi con dốc cuối tuần.
Mình biết 1 giờ trưa vẫn có bác 60 tuổi tập luyện vì muốn quen với nhiệt độ nóng.
Mình đã bất ngờ với con số 25km, 30km, 50km, 68km, 80km và hơn nữa trên mỗi con số thống kê hàng tuần ở strava.

Thế giới vẫn ở đó, vẫn có người làm việc, kiếm tiền, tụ họp bạn bè, chăm sóc gia đình. Còn tụi mình, thì đang tập chạy!

bản đồ Núi Dinh Tấm bản đồ biết bao nhiêu kỷ niệm với mình.

Tụi mình có phải những kẻ điên không?

Tụi mình – là cụm từ mình dành cho những người bạn đã đồng hành, dù chỉ gặp 1 lần, vài lần trong những tháng ngày đó.
Có một hôm, mình đã quyết định đi học chạy trail một cách bài bản.
Có những hôm, 3 giờ sáng dậy chạy, đèn đường chưa kịp mở, chỉ nghe mỗi tiếng bước chân mình.
Cũng có hôm, mưa to và sình ở Núi Dinh văng lên, chân mình và mọi người vẫn còn bước.
Có hôm, mình bị ốm, nhưng nhìn lại bài được thầy giao hôm nay, cũng xỏ giày vào chân chạy khắp đường Nguyễn Thị Minh Khai cho kịp chiều.

Thú vui của tập chạy lúc 3 giờ sáng là, thế giới này chỉ của riêng mình.

4. VMM là một cuộc chiến…hạnh phúc

Mỗi một người đến với VMM đều có một mục đích riêng

Có người muốn lên podium sau bao năm tập luyện vất vả. Có người muốn rút ngắn thời gian lại để chứng minh sự phát triển của bản thân sau mỗi giải. Có người chỉ cần về đích. Nhưng mình biết rằng, dù mục đích của mỗi người là gì, thì việc chiến thắng bản thân chính là một cuộc chiến của riêng họ. Chạy ultra, tức là từ 50km trở lên, luôn là một cuộc chiến. Mệt mỏi, đau đớn, tê cứng hết người, áp lực thời gian, thứ duy nhất còn sáng lúc ấy chỉ mỗi nghị lực.

  • Mình biết có một anh chạy 70km lúc đêm, vì không nhìn rõ đường, va đầu vào mái hiên của người dân và bị chảy máu. Buộc phải dừng lại một khoảng thời gian để băng bó, nhưng anh đã về đích thành công trong 14-15 tiếng, nhanh hơn cả mình.
  • Mình biết có nhiều bác u50 bị vắt kiệt sức từ đoạn CP5 qua CP6 dưới cái trời nắng gắt. Nhưng không than vãn một câu, cứ lầm lũi bước.
  • Mình biết có chị bị gãy gậy giữa đường và được một anh khác nhường gậy. Hay một chị bị tắt đèn pin trong lúc đi và một team khác đi qua sẵn sàng kéo chị đi cùng.
  • Mình nghe tiếng thở hổn hển biết bao người vào CP7, đứng xa mình lắm nhưng cứ nghe như sát bên tai. Nhưng bù lại, luôn có một người sẽ động viên “cố lên, sắp tới CP rồi, có dưa hấu ăn rồi”. Hay một anh người Pháp chạy 100km mình đã gặp trước đó, quay qua chào mình “hey man, we will meet at finish line”.

Chặng hành trình mình đi qua

Từ những km thứ 10, thứ 20 chân mình vẫn còn quá ổn. Mình có thể uphill lên Đồi Bò trước cả giờ dự định ban đầu. Sau đó là những đoạn downhill liên tục từ độ cao 2.300m xuống, vẫn quá tốt, mình về CP5 vẫn trước giờ dự định.

Tuy nhiên, cơn nắng gắt trưa bắt đầu xuất hiện, và lại những con dốc gắt, thật sự là một thách thức lớn. Nhưng mà, mình không được phép nghỉ quá lâu ở CP, đó là lời dặn dò trong đầu mình. Thay vớ ở km thứ 27 xong xuôi, pha tailwind (điện giải), mình lại tiếp tục hành trình.

Sapa dần dần tắt nắng, và trời bắt đầu chiều dần. Những cơn đau chân đột nhiên xuất hiện ở km thứ 42 khiến mình bắt đầu sợ hãi. Đường trên núi càng lúc càng tối, nhưng chưa thấy dấu hiệu downhill, cứ lên mãi, lên mãi Thác Bạc. Có một đoạn vì đèn pin chợt tắt bất ngờ, mình loạng choạng lấy điện thoại rọi đường mà trượt ngã lúc qua suối. “Tuyệt đối không được gặp bất cứ vấn đề gì lúc này”, đó là lời cầu nguyện của mình khi ấy. Cứ bước tiếp trong sự tĩnh mịch của rừng tre, thì luôn có những người bạn đồng hành ở đó. Chị mình, anh Khánh Tuân luôn quay đầu lại, chỉ để biết đèn pin mình còn sáng, và chân mình còn bước.
Ngân còn ổn đúng không?
– Em còn ở đây!

VMM vào đêm - nghỉ chân ở Thác Bạc VMM vào đêm – nghỉ chân ở Thác Bạc.

Finished: VMM 50km chỉ là một con số thôi!

Chạy trail không chỉ là một môn thể thao, mà còn là những hành trình bền bỉ, kiên định, kỷ luật và quyết tâm. Trail làm mới mình mỗi khi mình đi xa hơn. Trail còn dạy mình cách tự xử lý những khó khăn mình gặp phải trên hành trình.

Mình rất sợ từ DNF (một thuật ngữ trong chạy bộ – buộc phải dừng cuộc chơi). Vì chẳng ai muốn tham gia race mà bị DNF cả. Cảm giác đó giống như những nỗ lực của một trận đá banh 2 tiếng hơn, đầy đau đớn và mệt mỏi nhưng lại bị thua vì trái penalty cuối cùng. DNF trong chạy bộ cũng vậy! Vì bạn chấn thương, vì bạn kiệt sức, hoặc vì bạn đã trễ COT của ban tổ chức, bạn sẽ DNF, không có sự nương tay nào.

Nhưng mình nhớ một người bạn mình từng nói:
Đừng sợ DNF vì:
DNF không chỉ là Did Not Finish
DNF còn là Do Not Fear.

VMM: 50km chỉ là một con số thôi!

“Về tới finish line rồi” – mình nói thật to.
Mình không nhớ lắm lúc ấy gương mặt mình như thế nào, cũng không nhớ ban tổ chức có đọc đúng họ tên mình không, hay có ai đang ngồi ở finish line đợi mình. Chỉ biết, chỉ nghe mỗi bước chân mình khi tiến đến vạch đích. Chỉ nhớ, 10 giờ 58 phút tối hôm đó ở Sapa rất đẹp, thật sự rất đẹp!

VMM 50km thật ra chỉ là một con số thôi!

5/5

Leave a Reply